Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2016

Chúa Nhật II Mùa Chay Năm C

Lời Chúa: Đang lúc Đức Giêsu cầu nguyện, dung mạo Người bổng đổi khác.

        Hôm ấy, Đức Giê-su lên núi cầu nguyện, đem theo các ông Phê-rô, Gio-an và Gia-cô-bê. Đang lúc Người cầu nguyện, dung mạo Người bỗng đổi khác, y phục Người trở nên trắng tinh chói loà. Và kìa, có hai nhân vật đàm đạo với Người, đó là ông Mô-sê và ông Ê-li-a. Hai vị hiện ra, rạng ngời vinh hiển, và nói về cuộc xuất hành Người sắp hoàn thành tại Giê-ru-sa-lem. Còn ông Phê-rô và đồng bạn thì ngủ mê mệt, nhưng khi tỉnh hẳn, các ông nhìn thấy vinh quang của Đức Giê-su, và hai nhân vật đứng bên Người. Đang lúc hai vị này rời xa Đức Giê-su, ông Phê-rô thưa với Người rằng: "Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay! Chúng con xin dựng ba cái lều, một cái cho Thầy, một cái cho ông Mô-sê, và một cái cho ông Ê-li-a". Ông không biết mình đang nói gì. Ông còn đang nói, thì bỗng có một đám mây bao phủ các ông. Khi thấy mình vào trong đám mây, các ông hoảng sợ. Và từ đám mây có tiếng phán rằng: "Đây là Con Ta, người đã được Ta tuyển chọn, hãy vâng nghe lời Người!" Tiếng phán vừa dứt, thì chỉ còn thấy một mình Đức Giê-su. Còn các môn đệ thì nín thinh, và trong những ngày ấy, các ông không kể lại cho ai biết gì cả về những điều mình đã thấy.

SUY NIỆM & CẦU NGUYỆN
       Bài Tin Mừng hôm nay nói Đức Giêsu loan báo lần thứ nhất về cuộc Tử Nạn và Phục Sinh của Người, Chúa Giêsu đã đưa ba tông đồ thân tín là ông Phêrô, Gioan và Giacôbê lên núi. Người Biến Hình trước mặt các tông đồ để củng cố niềm tin cho các ông, biến cố Chúa Biến Hình trên núi để chuẩn bị cho các tông đồ đi vào mầu nhiệm vượt qua của cuộc Tử nạn và Phục sinh, để cho các tông đồ xác tín rằng theo Chúa Giêsu không chỉ có Thập Giá mà còn có cả vinh quang nữa, đó là ý nghĩa chính của cuộc Biến Hình này.
       Việc Biến Hình của Đức Giêsu không phải chỉ là một biến cố thú vị trong cuộc đời Ngài, biến cố ấy được diễn tả trong Tin Mừng như là một khoảng khắc rạng ngời và là một vẻ đẹp thực tại thần linh đươc thể hiện và làm phá vỡ mọi tội lỗi trên mặt đất này. Vẻ đẹp thực tại thần linh này là một phần của cuộc đời chúng ta, dù chúng ta chưa được thấy một cảnh quang rực rỡ giống như biến cố Biến Hình. Nhưng chúng ta cũng biến đổi như Chúa Giêsu đã biến đổi, hãy để Ngài đốt cháy chúng ta bằng Sự Sáng của Ngài. Sự Sáng có thể chiếu tỏa qua tình yêu, qua nụ cười, qua sự tha thứ, qua lòng cảm thông của chúng ta dành cho tha nhân. Và, là sự thay hình đổi dạng này phải làm cho chúng ta trở thành một con người hoàn thiện hơn, dễ thương hơn và chúng ta phải làm cho được trong cuộc sống của chúng ta.
      Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể. Chúa là tình yêu, là chân lý và là sự sống, con đường chúng con đến với Chúa không thể bằng hận thù, gian ngoa và kiêu ngạo. Trái lại, phải là con đường khiêm hạ, yêu thương, con đường công bình và tôn trọng sự thật. Xin giúp chúng con biết góp phần tôn trọng những vẻ đẹp của con đường nầy, để Chúa đến với chúng con, đến với anh chị em chúng con.   Amen

Ngày 21/02 – Thánh Phêrô Đamianô, Giám mục Tiến sĩ (1007-1072)
Có thể vì ngài mồ côi và bị anh em đối xử tồi tệ mà Phêrô Đamianô rất tốt với người nghèo. Chỉ là “chuyện nhỏ” khi ngài thường có một vài người nghèo đồng bàn ăn và ngài thích đích thân hảo tâm với những người nghèo.
Phêrô Đamianô thoát nghèo và thờ ơ với người anh khi người anh này, là linh mục hạt trưởng giáo hạt Ravenna, muốn “che chở” cho ngài, dù người anh này đã gởi ngài đi học và trở thành giáo sư.
Ngài luôn nghiêm khắc với chính mình, mặc áo nhặm (hair shirt), ăn chay và cầu nguyện nhiều. Ngài quyết định bỏ dạy học và dành thời gian cầu nguyện với các tu sĩ dòng Benêđíctô (Benedictines) cải cách của thánh Rômualđô tại Fonte Avellana. Ngài cầu nguyện nhiều và ngủ ít đến nỗi ngài bị chứng mất ngủ (insomnia), rồi ngài thấy phải cẩn thận và quan tâm sức khỏe. Khi ngài không cầu nguyện, ngài nghiên cứu Kinh thánh.
Tu viện trưởng truyền rằng khi bề trên qua đời thì Phêrô Đamianô phải kế vị. Và rồi tu viện trưởng Phêrô Đamianô đã thành lập thêm 5 đan viện khác. Ngài khuyến khích các đan sĩ sống cầu nguyện và cô tịch, ngài không muốn gì khác cho mình. Tòa Thánh kêu gọi ngài làm người hòa giải giữa hai đan viện có mâu thuẫn hoặc chính phủ bất đồng ý kiến với Rôma.
Cuối cùng, ĐGH Stephanô IX phong ngài làm Hồng y Giám mục giáo phận Ostia. Ngài làm việc cật lực để loại bỏ việc buôn chức bán quyền trong giáo hội (simony), ngài khuyến khích các linh mục tuân thủ luật độc thân và thúc đẩy các linh mục giáo phận sống đoàn kết và duy trì việc cầu nguyện. Ngài muốn duy trì quy luật ban đầu trong giới linh mục triều và linh mục dòng, tránh những chuyến đi không cần thiết, sống thoải mái và vi phạm đức khó nghèo. Ngài đã viết thư cho giám mục giáo phận Besancon để than phiền rằng giáo luật đã bị áp dụng sai khi hát thánh vịnh trong kinh nhật tụng (Divine Office). Ngài viết nhiều thư, hiện còn khoảng 170 thư. Ngoài ra còn có 53 bài giảng của ngài và 7 bản tiểu sử mà ngài đã viết. Ngài thích những tấm gương và truyện thật hơn lý thuyết. Nghi thức Phụng vụ bằng tiếng Latin mà ngài viết là chứng cớ về tài năng của ngài.
Ngài thường xuyên xin nghỉ hưu, cuối cùng được ĐGH Alexander II chấp thuận. Ngài vui mừng vì lại được làm đan sĩ, nhưng ngài vẫn được kêu gọi làm khâm sứ tại Ravenna. Sau khi mãn nhiệm trở về nhà dòng, ngài bị sốt cao. Ngày 22-2-1072, khi các tu sĩ đang vây quanh ngài để đọc kinh nhật tụng thì ngài qua đời.  Năm 1828 ngài được tôn phong là Tiến sĩ Giáo hội.

1 nhận xét: