Lời Chúa: Ai là người thân cận của tôi?.
“ Ha-lê-lui-a. Chúa nói: Thầy ban cho anh em một điều
răn mới, là anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em. Ha-lê-lui-a.”
Giao ước lập ra muôn đời Chúa nhớ mãi
Người đem lại cho dân ơn giãi thoát
Thiết lập giao ước đến muôn đời
Tôn danh Người thánh thiêng khả úy
Mãi đến thiên thu còn vang tiếng ngợi khen Người.
Ngày 06/10-1825-1858
Thánh Phanxicô Trần Văn Trung Cai Đội Tử Đạo
* Đánh Tây thì đánh, bỏ đạo thì không
"Tên trung làm cơ đội Tuyên
văn Phong, trước đây bị cáo về tội gian lận trong kỳ thi sát hạch, phải giáng
chức và xử trọng tội, nay xin gia nhập sổ lính đi đánh giặc nhưng lại không chịu
quá khóa nên đáng xử trảm".
Đọc lại bản án của ông cai đội
Phanxicô Trần Văn Trung trên đây, mọi người hiểu ngay tấm lòng của vị thánh.
Cũng như hầu hết những người công giáo thời vua Tự Đức, ông Trung tình nguyện
tham gia việc chống ngoại xâm bảo vệ quê hương, nhưng vẫn trung thành với Thiên
Chúa.
Phanxicô Trần Văn Trung, sinh khoảng
năm 1825 tại Phan Xá, tỉnh Quảng Trị, dưới thời vua Minh Mạng, thuộc gia đình
Công Giáo. Thân phụ của cậu trước đây cũng là cai đội. Khoảng năm 24 tuổi, anh
Trung kết hôn với một thiếu nữ cùng làng, và sinh được bốn người con. Như các
gia đình Công Giáo khác, ông cai đội chu toàn trách vụ Kitô hữu.
Vì một lý do đặc biệt, ông đã bị
giam trong tù. Một lần kia, cùng với mười một bạn đồng ngũ, ông phải dự cuộc khảo
thí. Trong tình hình bất an thời bấy giờ, muốn việc thi cử trót lọt dễ dàng, phải
hối lộ với quan trên. Dù đủ điều kiện trúng tuyển, ông không thể làm khác hơn.
Không may, vì việc chia tiền không đồng đều, các quan tranh cãi với nhau. Vua Tự
Đức biết tin liền cho cả 12 cai đội vào ngồi tù.
* Yêu nước và tin chúa
Sau khi cửa Hàn bị quân Pháp dưới
sự chỉ huy của đô đốc Rigault de Genouilly đánh chiếm ngày 01.09.1858, vua Tự Đức
liền cho phóng thích các binh lính giam giữ để bổ sung vào số quân bảo vệ kinh
thành Huế. Ông cai đội Trung và các bạn hăng hái hưởng ứng. Nhưng khi sắp được
xuất trận các quan bắt ép các ông phải bước qua Thập Giá. Mười một người kia liền
theo lệnh, còn ông Trung nhất định không chịu nghe. Các quan hỏi : - Tại sao
không chịu đạp lên Thập Giá ? Có phải mi theo đạo không ?
- Thưa phải, tôi là người Công
Giáo. Tôi sẵn sàng đi đánh giặc để bảo vệ tổ quốc, nhưng không bao giờ tôi lại
bỏ đạo.
Câu nói khẳng khái trọn vẹn đôi
đàng của người công dân tổ quốc và người con của Thiên Chúa ấy đã đưa ông cai đội
Trung trở lại nhà ngục. Một tháng bị giam, ông bị điệu ra tra hỏi nhiều lần, bị
tra tấn ba lần, mỗi lần 50 roi. Những trận đòn đó không làm cho người chiến sĩ
đức tin bỏ cuộc. Dự đoán mình sẽ bị xử tử, ông chẳng những không sợ lại tỏ ra
chờ mong ngày đó nữa.
* Người gia trưởng gương mẫu
Dầu sắp chịu án tử, ông đội Trung
đã bình tĩnh thu xếp việc gia đình cách khéo léo. Ông căn dặn vợ: "Tôi có
bị chết, mình lo săn sóc các con nhé ! Hãy hết lòng yêu thương các con, đừng
tái hôn với ai nữa nhé !". Đứa con nhỏ tám tuổi của ông tên là Catarina
Thông được phép ở lại giúp đỡ ông một tháng. Đến khi nghe tin ở xứ nhà để theo
học giáo lý và khuyên con vâng lời dạy bảo của các linh mục.
Khi nhớ ra còn thiếu nợ một vài
người, ông tỏ vẻ lo lắng vì sợ các chủ nợ bắt các con mình ở đợ để trừ nợ, vừa
cực khổ lại vừa có thể quên cả đạo nghĩa nữa, nên ông căn dặn vợ rất kỹ lưỡng,
những đồ đạc nào trong nhà phải bán đi và thanh toán nợ nần cho chu đáo.
* Thánh Giá trên cổ
Khi không còn hy vọng làm cho ông
đội Trung mất niềm tin, các quan liền làm án tâu xin vua Tự Đức cho lệnh trảm
quyết. Nhà Vua liền châu phê. Sáng 06.10.1858, ông đội Trung được dẫn ra pháp
trường An Hòa (Huế). Năm viên quan cưỡi ngựa và 60 lính đi bộ hộ tống. Cha Anrê
Thoại ở họ dương sơn biết tin, liền cải trang đi với một thầy giảng tới giải tội
cho ông. Cha nhắn một người bà con của ông tín hiệu nhận ra cha: người sẽ cầm một
điếu thuốc giơ cao ngang mặt. Ông đội đã chuẩn bị tâm hồn để lãnh nhận Bí tích
Giải tội lần cuối cùng.
Nhưng sự việc lại diễn tiến thể
khác : các quan đình việc xử lại, và cho người về xin nhà vua tha cho ông, lấy
cớ việc xử án có thể bị hiểu lầm là khiêu khích quân Pháp, họ sẽ đánh thì nguy.
Đoàn người chờ đến 18 giờ chiều vẫn chưa có tin, liền kéo nhau vào quán nghỉ
ngơi, và dẫn ông đội Trung đã bị trói cẩn thận đi theo. Chờ đến khoảng 20 giờ tối,
chiếu chỉ vua Tự Đức gởi tới nơi ra lệnh xử tức khắc và đe phạt những quan đã
dám xin ân xá cho ông.
Được tin, ông đội Trung hỏi tìm
cha Thoại nhưng cha đã trở về vì tưởng ngày mai mới xử án. Lúc đó, ông liền quỳ
xuống nền đất, xin đao phủ lấy vôi vẽ trên cổ hình Thánh Giá, để chứng tỏ mình
trung kiên với Đức Kitô đến cùng. Sau đó, ông hiên ngang đưa cổ cho lý hình
chém. Thủ cấp ông bị bêu ba ngày để làm gương, rồi mới được đem chôn. Hiện nay
thi hài của vị chứng nhân được lưu giữ ở nhà thờ họ Dương Sơn.
Đức Piô X suy tôn ông đội
Phanxicô Trần Văn Trung lên bậc Chân Phước ngày 02.05.1909. Ngày 19-06-1988, Đức
Giáo Hoàng Gioan Phaolô II suy tôn ngài lên hàng Hiển thánh.
Ngày 06/10-Thánh Brunô, Linh mục (1030?-1101)
Ngài sinh tại Cologne, Đức quốc, là thầy dạy nổi tiếng tại
Rheims và được bổ nhiệm làm chưởng ấn tổng giáo phận lúc 45 tuổi. Ngài hỗ trợ
ĐGH Grêgôriô VII trong việc chống lại sự suy thoái của giáo sĩ và tham gia vào
việc cách chức tổng giám mục Manasses bê bối.
Ngài muốn sống cô tịch, cầu nguyện, và thuyết phục một số bạn
bè cùng ngà sống ẩn tu. Sau một thời gian, ngài rời nơi này vì không thích hợp,
qua một người bạn, ngài được tặng ít đất và lập Dòng Chartreuse (do đó mà có
tên gọi Carthusians). Khí hậu, hoang mạc, đồi núi và không ai có thể đến, bảo đảm
thinh lặng, khó nghèo.
Ngài và các bạn xây một nhà nguyện nhỏ với những phòng cá
nhân ở xa nhau. Mỗi ngày gặp nhau đọc kinh sáng và kinh chiều, thời gian còn lại
họ sống trong cô tịch, chỉ ăn cùng nhau vào các ngày lễ lớn. Công việc chính của
họ là sao chép các bản thảo.
ĐGH nghe tiếng thánh thiện của LM Brunô liền cho mời tới
Rôma. Khi ĐGH phải trốn khỏi Rôma, thánh Brunô cũng phải chuyển chỗ, ngài sống
những năm cuối đời (sau khi từ chối chức giám mục) ở hoang địa Calabria. Ngài
không được phong thánh chính thức, vì Dòng Carthusian phản đối mọi sự công
khai. ĐGH Clêmentô cho mừng lễ nhớ ngài từ năm 1674.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét