Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2016

Chúa Nhật XV Thường Niên Năm C

Lời Chúa: Ai là người thân cận của tôi ?
       Một hôm, có người thông luật kia muốn thử Đức Giê-su mới đứng lên hỏi người rằng: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?” Người đáp: “Trong Luật đã viết gì? Ông đọc thế nào?” Ông ấy thưa: “Ngươi hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và người thân cận như chính mình". Đức Giê-su bảo ông ta: “Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống.”

       Nhưng ông ấy muốn chứng tỏ là mình có lý, nên mới thưa cùng Đức Giê-su rằng: “Nhưng ai là người thân cận của tôi?” Đức Giê-su đáp: “Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi. Rồi cũng thế, một thầy Lê-vi đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi. Nhưng một người Sa-ma-ri kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng thương. Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc. Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói: “Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác”. Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp?” Người thông luật trả lời: “Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy”. Đức Giê-su bảo ông ta: “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy.”

SUY NIỆM & CẦU NGUYỆN
         Bài Tin Mừng hôm nay cho chúng ta hiểu được, dụ ngôn Chúa Giêsu kể cho người thông luật là một bằng chứng rõ ràng. Có hai thầy Tư tế và Lêvi, cả hai đều không quan tâm đến một người từ Giêrusalem xuống Giêricô bị bách hại ở dọc đường, nhưng họ bỏ qua. Người thứ ba là người Samari, trông thấy người bị hại, ông động lòng thương.  Ông không bỏ qua như hai người kia, ông đến gần người ấy, băng bó những vết thương đổ rượu và xức dầu, rồi đỡ nạn nhân lên lừa mình đưa về quán trọ săn sóc. Nghĩa là lương tâm ông cảm động, khác với hai người kia, trông thấy nạn nhân con tim của họ đóng kín lại và lạnh lùng. Trái lại, con tim của người samari rung động và thương xót, đó là đặc tính cốt lõi của Lòng Thương Xót Chúa mà chúng ta phải học ở người Samari này.
        Sự ích kỷ và vô cảm nơi mỗi người chúng ta, thường xuất phát từ thái độ tự mãn mà chúng ta vẫn hay có. Chúa thường phê phán sự khoe khoang của những người Biệt phái và Pharisêu giả hình, họ là những con người bề ngoài xem ra rất đạo đức nhưng trong lòng thì rỗng tuếch, chẳng khác gì mồ mả sơn phết bên ngoài. Cũng thế, hai thầy tư tế và Lêvi, đã hoàn toàn tỏ ra vô cảm trước nỗi đau của đồng loại. Họ vẫn tự cho mình là những người đạo đức, không dám sờ chạm đến xác chết vì sợ bị nhiễm uế. Nhưng sự vô cảm và ích kỷ lại chính là tình trạng nhiễm uế ghê tởm nhất từ chính bên trong tâm hồn của họ, chúng ta cũng dễ rơi vào tình trạng giống vậy. Cho nên chúng ta phải biết mở lòng ra để đến với anh chị em mình, nhất là những con người đau khổ.
        Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, xin cho chúng con biết yêu như Chúa đã yêu. Là yêu thương tha nhân một cách vô vị lợi, không so đo tính toán, để chúng con mỗi ngày nên giống Chúa hơn và xứng đáng là con thảo của Cha trên trời.  Amen.

Ngày 10/07 –  Thánh Veronica Giuliani (1660-1727)
     Veronica muốn nên giống Chúa Kitô bị đóng đinh và đã được Chúa cho chịu Dấu Thánh (stigmata).
     Thánh Veronica sinh tại Mercatelli. Người ta nói rằng khi mẹ bà là Benedetta hấp hối đã gọi 5 cô con gái tới bên giường và trao cho mỗi người con một Dấu Thánh của Chúa Giêsu. Veronica được trao Vết Thương của Thánh Tâm Chúa Giêsu.
     Lúc 17 tuổi, Veronica vào Dòng Thánh Clara Khó nghèo, do các tu sĩ Dòng Phanxicô hướng dẫn. Người cha muốn con gái mình kết hôn, nhưng Veronica thuyết phục để được đi tu. Trong những năm đầu ở tu viện, bà làm việc trong nhà bếp, nhà bệnh nhân, phòng thánh và giữ cổng. Lúc 34 tuổi, bà được bầu làm giáo tập (novice mistress). Lúc 37 tuổi, bà được nhận Dấu Thánh.
     Tòa Thánh muốn kiểm tra tính chính xác nên mở cuộc điều tra. Bà phải tạm thời nghỉ làm giáo tập và không được dự Thánh lễ hàng ngày, trừ Chúa nhật và lễ trọng. Sau một thời gian, bà được phục chức giáo tập và giữ chức vụ này suốt 22 năm.
Lúc 56 tuổi, bà được bầu làm Mẹ bề trên, thời gian là 11 năm khi bà qua đời. Bà rất sùng kính Thánh Thể và Thánh Tâm Chúa. Bà được phong thánh năm 1839.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét