Lời Chúa: Sẽ có ngày chàng rể bị đem đi; ngày đó,
khách dự tiệc mới ăn chay.
“ Ha-lê-lui-a Chúa nói: Tôi là ánh sáng thế gian. Ai
theo tôi, sẽ nhận được ánh sáng đem lại sự sống. Ha-lê-lui-a.”
Cứ tin tưởng vào Chúa và làm điều thiện
Hãy lấy Chúa làm niềm vui của bạn
Người sẽ cho được phỉ
trí toại lòng
Tin tưởng vào Người, Người sẽ ra tay
Giải thoát khỏi ác nhân và thương cứu độ.
Ngày 05/09 Chân phước Têrêsa Calcutta, Nữ tu (1910-1997)
Mẹ Têrêsa Calcutta là một phụ nữ nhỏ bé về thể lý nhưng đã
được cả thế giới nhận biết qua hành động yêu thương của Mẹ đối với những con
người nghèo khổ nhất trong các người nghèo.
Ngày 19-10-2003, trong một nghi thức của giáo hội, chân phước
GH Gioan Phaolô II đã tuyên bố Mẹ Têrêsa là chân phước trước 300.000 khách hành
hương tại quảng trường Thánh Phêrô, trong đó có hàng trăm nữ tu Dòng Truyền
giáo Bác ái (Missionaries of Charity) mà chính Mẹ đã thành lập năm 1950 (thuộc
dòng giáo phận). Ngày nay dòng còn phát triển thêm các dòng chiêm niệm nam và nữ,
có cả dòng cho các linh mục.
Trong bài giảng, CP GH Gioan Phaolô II đã gọi Mẹ têrêsa là
“một trong những nhân cách xứng đáng của thời đại chúng ta” và là “hình ảnh của
người Samari nhân hậu”. Ngài nói rằng cuộc đời của Mẹ Têrêsa là “bản tuyên ngôn
can đảm của Phúc âm”. Mẹ Têrêsa được phong chân phước chỉ sau 6 năm Mẹ qua đời.
Bà sinh tại Albani (nay là Skopje), Macedonia, lúc đó là một
phần của đế quốc Ottoman. Tên “cúng cơm” của bà là Agnes Gonxha Bojaxhiu, là
con út trong 3 người con. Gia đình có một thời gian sống thoải mái nhờ công việc
xây dựng của người cha phát đạt. Nhưng cuộc sống hoàn toàn thay đổi sau khi người
cha đột ngột qua đời.
Trong những năm còn đi học, Mẹ Têrêsa tham gia một Hội Tương
tế Công giáo và thích đi truyền giáo ở ngoại quốc. Lúc 18 tuổi, bà vào Dòng nữ
Loreto ở Dublin. Năm 1928, cô Agnes từ giã mẹ lần cuối và đi tới miền đất mới với
cuộc sống mới. Năm sau, cô Agnes được vào nhà tập ở Darjeeling, Ấn Độ. Từ đó bà
lấy tên Têrêsa và chuẩn bị cho đời sống phục vụ. Bà được sai tới một trường nữ
trung học ở Calcutta để dạy lịch sử và địa lý cho các nữ sinh con nhà giàu. Bà
không thể không chú ý tới xung quanh là dân nghèo, khổ sở, cơ cực.
Năm 1946, khi đi xe lửa tới Darjeeling để cấm phòng, nữ tu
Têrêsa nghe được điều mà về sau bà giải thích là “ơn gọi trong ơn gọi”. Bà kể:
“Sứ điệp rõ ràng. Tôi phải rời tu viện để giúp đỡ người nghèo khi sống giữa họ”.
Bà cũng nghe tiếng gọi rời khỏi Dòng nữ Loreto để “theo Chúa Kitô đến những khu
nhà ổ chuột để phục vụ Ngài giữa những
người nghèo nhất trong những người nghèo”.
Sau khi được phép rời Dòng Loreto, bà lập một dòng mới và đảm
trách công việc mới. Bà học y tá vài tháng rồi trở lại Calcutta, tại đây bà sống
trong những khu nhà ổ chuột và mở trường học cho trẻ em. Mặc sari trắng (sari
là trang phục phụ nữ thường nhật) và đi dép, bà mau chóng được người ta biết là
hàng xóm của họ – nhất là những người nghèo và bệnh tật, bà biết nhu cầu của họ
qua những lần thăm viếng họ. Sari là thường phục và cũng là tu phục của dòng.
Công việc mệt nhọc, nhưng bà được nhiều người tình nguyện tới
giúp, một số là học sinh cũ của bà, và đó là những người nòng cốt của Dòng Truyền
giáo Bác ái. Những người khác giúp đỡ bằng cách cho lương thực, quần áo, đồ
dùng, nhà cửa,… Năm 1952, thành phốCalcutta tặng bà một khách sạn nhỏ và cũ, bà
dùng làm nhà cho những người hấp hối và nghèo khổ. Khi dòng phát triển nhiều,
dòng còn phục vụ các trẻ mồ côi, các trẻ bị bỏ rơi, người nghiện rượu, người
già và những người vô gia cư.
Suốt 40 năm bà làm việc không biết mệt mỏi chỉ vì người
nghèo. Tình yêu của bà không biên giới. Bà đi khắp thế giới để xin tài trợ và mời
người ta đến xem gương mặt của Chúa Giêsu ở những người nghèo nhất trong nhưng
người nghèo. Năm 1979, bà được trao giải Nobel Hòa bình. Nhưng Thiên Chúa đã gọi
bà từ giã thế gian vào ngày 5-9-1997.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét